Khi sinh ra, tay tôi nắm chặt. Khi chết đi tay tôi buông thõng. Từ nắm chặt đến buông thõng, một hành trình dài đầy nụ cười hạnh phúc và nước mắt đau thương.
Người dân xem Ngài là vị Thánh, không phải chỉ vì Ngài là con người cầu nguyện, nhưng còn vì họ thấy nơi Ngài tỏa ra hương thơm của sự khiêm nhường, bình dân, luôn sẵn sàng quan tâm và giúp đỡ họ một cách vui vẻ, tự nhiên...